兵后经永安法空寺寄悟禅师(其寺贼所焚)

 
作者: 唐代   皎然
常说人间法自空,何言出世法还同。
微踪旧是香林下,
馀烬今成火宅中。
后夜池心生素月,春天树色起悲风。
吾知世代相看尽,谁悟浮生似影公。

(cháng)
(shuō)
(rén)
(jiān)
()
()
(kōng)
()
(yán)
(chū)
(shì)
()
(hái)
(tóng)
(wēi)
(zōng)
(jiù)
(shì)
(xiāng)
(lín)
(xià)
()
(jìn)
(jīn)
(chéng)
(huǒ)
(zhái)
(zhōng)
(hòu)
()
(chí)
(xīn)
(shēng)
()
(yuè)
(chūn)
(tiān)
(shù)
()
()
(bēi)
(fēng)
()
(zhī)
(shì)
(dài)
(xiàng)
(kàn)
(jìn)
(shuí)
()
()
(shēng)
()
(yǐng)
(gōng)

提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《兵后经永安法空寺寄悟禅师(其寺贼所焚)》作者介绍

皎然简介皎然 皎然,唐代诗僧。生卒年不详。俗姓谢,字清昼,吴兴(浙江省湖州市)人。南朝谢灵运十世孙。活动于大历、贞元年间,有诗名。他的《诗式》为当时诗格一类作品中较有价值的一部。其诗清丽闲淡,多为赠答送别、山水游赏之作。......
© 2017-2025 古诗网 | 古诗大全 | 诗词名句 | 国学典籍

粤ICP备2022032739号-1