赋得听松声

 
作者: 唐代   刘得仁
庭际微风动,高松韵自生。
听时无物乱,尽日觉神清。
强与幽泉并,翻嫌细雨并。
拂空增鹤唳,过牖合琴声。
况复当秋暮,偏宜在月明。
不知深涧底,萧瑟有谁听。

(tíng)
()
(wēi)
(fēng)
(dòng)
(gāo)
(sōng)
(yùn)
()
(shēng)
(tīng)
(shí)
()
()
(luàn)
(jìn)
()
(jiào)
(shén)
(qīng)
(qiáng)
()
(yōu)
(quán)
(bìng)
(fān)
(xián)
()
()
(bìng)
()
(kōng)
(zēng)
()
()
(guò)
(yǒu)
()
(qín)
(shēng)
(kuàng)
()
(dāng)
(qiū)
()
(piān)
()
(zài)
(yuè)
(míng)
()
(zhī)
(shēn)
(jiàn)
()
(xiāo)
()
(yǒu)
(shuí)
(tīng)

提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《赋得听松声》作者介绍

暂无作者介绍!

猜你喜欢

    © 2017-2025 古诗网 | 古诗大全 | 诗词名句 | 国学典籍

    粤ICP备2022032739号-1