登栖霞寺(一作奉和李益游栖岩寺)

 
作者: 唐代   常衮
林香雨气新,山寺绿无尘。
遂结云外侣,共游天上春。
鹤鸣金阁丽,僧语竹房邻。
待月水流急,惜花风起频。
何方非坏境,此地有归人。
回首空门外,皤然一幻身。

(lín)
(xiāng)
()
()
(xīn)
(shān)
()
绿()
()
(chén)
(suí)
(jié)
(yún)
(wài)
()
(gòng)
(yóu)
(tiān)
(shàng)
(chūn)
()
(míng)
(jīn)
()
()
(sēng)
()
(zhú)
(fáng)
(lín)
(dài)
(yuè)
(shuǐ)
(liú)
()
()
(huā)
(fēng)
()
(pín)
()
(fāng)
(fēi)
(huài)
(jìng)
()
()
(yǒu)
(guī)
(rén)
(huí)
(shǒu)
(kōng)
(mén)
(wài)
()
(rán)
()
(huàn)
(shēn)

提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《登栖霞寺(一作奉和李益游栖岩寺)》作者介绍

暂无作者介绍!

猜你喜欢

    © 2017-2025 古诗网 | 古诗大全 | 诗词名句 | 国学典籍

    粤ICP备2022032739号-1