自苏台至望亭驿人家尽空春物增思怅然有作因寄从弟纾

 
作者: 唐代   李嘉祐
南浦菰蒋覆白蘋,东吴黎庶逐黄巾。
野棠自发空临水,
江燕初归不见人。
远岫依依如送客,平田渺渺独伤春。
那堪回首长洲苑,烽火年年报虏尘。

(nán)
()
()
(jiǎng)
()
(bái)
(pín)
(dōng)
()
()
(shù)
(zhú)
(huáng)
(jīn)
()
(táng)
()
()
(kōng)
(lín)
(shuǐ)
(jiāng)
(yàn)
(chū)
(guī)
()
(jiàn)
(rén)
(yuǎn)
(xiù)
()
()
()
(sòng)
()
(píng)
(tián)
(miǎo)
(miǎo)
()
(shāng)
(chūn)
()
(kān)
(huí)
(shǒu)
(zhǎng)
(zhōu)
(yuàn)
(fēng)
(huǒ)
(nián)
(nián)
(bào)
()
(chén)

提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

《自苏台至望亭驿人家尽空春物增思怅然有作因寄从弟纾》作者介绍

李嘉祐简介 李嘉祐,字从一,生卒年俱不可考,赵州(今河北省赵县)人。天宝七年(748)进士,授秘书正字。......
© 2017-2025 古诗网 | 古诗大全 | 诗词名句 | 国学典籍

粤ICP备2022032739号-1